Thở đi nhẹ một kiếp người, vui đi để có nụ cười thênh thang!
Có đôi khi…
Có
đôi khi ta nghĩ về gia đình. Nơi ta có quyền… cất tiếng khóc đòi hỏi sự
quan tâm, yêu thương ngay từ ngày mới sinh ra, mặc cho ta vẫn chưa làm
được gì. Nơi ta có thể được nhận rất nhiều mà cho thì rất ít.
… Là nơi mà mỗi khi nghĩ về, ta lại thấy
ấm áp và yên bình đến lạ! Và, hạnh phúc làm sao khi trong ta, cho đến
hôm nay hai tiếng gia đình vẫn còn vẹn nguyên giá trị và ý nghĩa thiêng
liêng của nó! Để ta biết rằng ta còn may mắn hơn bao người. Như chiều
nay, ta xót thương khi nghe cô bạn mới quen kể về gia đình mình, tất cả
như một mảnh pha lê đã vỡ đi tự lúc nào để đôi chân non cứ mãi đi kiếm
tìm.
Có đôi khi… - Ảnh minh họa
Có đôi khi, ta thấy mình thật vô tâm.
Phải chăng ta đã quá hững hờ với cuộc sống xung quanh, khi đâu đó quanh
đây, ta vẫn nghe những lời than thở trách móc của những người thân, bè
bạn? Đáng sợ hơn, có lúc đó lại là tiếng nói tự đáy lòng mình. Rằng, ta
đang để cho sự ích kỷ dần xâm chiếm con người ta từng ngày một cách tự
do mà không một chút chống trả nào. Rằng, sống trong cõi “người – ta”,
ta chỉ biết có “ta” mà không biết đến “người.
Và cũng chính sự vô tâm ấy đã nhiều lần
kéo ta đi ngang qua những đứa bé đói rách, những cụ già xin ăn một cách
“tỉnh bơ” mà không hề “động lòng trắc ẩn”…
Ta là thế sao? Hay là ta đã quan tâm mà
chưa biết cách thể hiện; ta đã cho mà chưa biết cách cho? Để cho người
cứ hoang mang vì người!
Những việc làm, từng lời nói của ta có
đôi khi lại mang một ý nghĩa giả tạo ghê gớm mà chính ta cũng không dám
nghĩ đến. Ta là ai đằng sau những lời ca tụng, chúc mừng khi người khác
được hạnh phúc hay thành công? Vì ở một nơi sâu thẳm nào đó, ta vẫn nghe
có một giọng nói của sự ganh tị, hơn thua . Rồi khi chia buồn với những
điều bất hạnh của người khác, trong ta lại vọng lên sự vui thích và mãn
nguyện, tưởng chừng như san sẻ nhưng thật sự ta lại đang sung sướng vì
có chút gì đó bỏ lại để cho mình kiếm chác trong cõi riêng tư.
Và khi ấy ta đã không thành thật với
chính mình. Ta cố tạo cho mình một lớp vỏ dày, mà rễ thì ngắn ngủn. Ta
đang tích lũy cả khối nặng trên đôi chân bằng đất sét mà nào có hay, ta
có thể sụp ngã bất cứ lúc nào. Ta sẽ đi về đâu với hành trang là sự giả
tạo đó? Ta biết chăng?
Có đôi khi , ta thấy mình thật trẻ dại.
Ta có thể mạnh dạn cho những lần hờn dỗi , nhưng lại thường nhút nhát
cho những tiếng yêu thương. Ta vội vàng kết tội cho ai đó lạnh lùng chỉ
vì ta chưa hiểu họ. Cho đến một ngày ta nhận ra tình cảm con người không
phải khi nào cũng được bộc lộ ra ngoài, mà nhiều khi đó lại là sự yêu
thương âm thầm từ trong tim . Quan trọng là ta có đủ niềm tin để tin vào
Con Người, cũng như ta có đủ sự tỉnh táo để nhận ra những sự quan tâm
thầm kín đó hay không thôi. Và ta biết , ta đã sai!
… Rồi ta sẽ mở tung cõi lòng để ánh sáng
thương yêu tràn ngập buồng tâm. Và ta sẽ học cách cho đi – dù chỉ là một
nụ cười tươi – mà không một điều kiện. Để cho những giận hờn nhỏ nhen
kia sẽ tan biến đi như chúng chưa hề tồn tại, để cho người sẽ lại đứng
bên nhau trong tình thân ái, cũng là để cho những niềm tin không mất đi
bao giờ. Khó, nhưng không phải là không thể!
Có những khi và như chưa thế bao giờ. Ta
nằm khóc giữa những cơn mơ rồi chợt bàng hoàng tỉnh giấc: “Ta là ai mà
gian dối từng ngày?”.
Hoàng Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét